
Tìm đến một nơi an toàn và bắt đầu cuộc sống mới ở Nhật Bản xa xôi.
Xuất thân từ Cộng hòa Dân chủ Congo, Masamba hiện làm việc tại UNIQLO GINZA.
THE POWER OF
CLOTHING
Tháng 6 năm 2024, số 26
Masamba đang lang thang trên đường với vẻ mặt quẩn trí, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến hỏi anh: "Anh gặp chuyện gì sao?".
Cộng hòa Dân chủ Congo trước đây là thuộc địa của Bỉ và sau đó đã giành được độc lập. Đây là một đất nước bị ảnh hưởng bởi nội chiến và phải đối mặt với tình trạng bất ổn. Điều này có thể được nhìn thấy qua thực tế là nhiều người đang cố gắng chạy trốn khỏi đất nước. Sự áp bức ở quê hương khiến Masamba không thể sống một của chính mình. Ông từng là giáo viên địa lý và toán học. Đến mười sáu năm trước Bạn của ông, một người bạn làm trong cơ quan chính phủ, đã thúc giục ông nên đến Nhật Bản tị nạn.
Ảnh được chụp bởi Shinsuke Kamioka
Masamba bắt đầu rời khỏi Cộng hòa Dân chủ Congo quê hương của mình, và trải qua nhiều chuyến bay để đến Nhật Bản. Nơi đây anh không có bạn bè, gia đình, người thân và thậm chí anh cũng không thể nói được tiếng Nhật. Anh đã đặt phòng một đêm tại một khách sạn ở Ginza, nhưng anh ấy biết mình phải tìm một nơi rẻ hơn để ở khi bản thân anh đang phải nộp đơn xin tị nạn, lúc này anh cũng không biết đi đâu và bắt đầu như thế nào. Năm ấy là năm 2008, anh cũng không có điện thoại thông minh.
Sáng hôm sau anh đã trả phòng khách sạn, và kéo vali đi khắp Ginza, chắc hẳn dáng vẻ lúc ấy rất bối rối, nên một người đàn ông Nhật Bản đã đến gần và hỏi anh ấy bằng tiếng Anh "Anh đang gặp chuyện gì hả? Anh đang tìm gì phải không?".
Vì người đàn ông trông có vẻ tốt bụng, nên Masamba đã mỉm cười và đáp:
"Anh có thể chỉ giúp tôi nơi đăng ký tình trạng tị nạn với Liên Hợp Quốc không?".
"Tôi sẽ tìm cách" người đàn ông trả lời và đưa anh trở về lại văn phòng của mình. Anh ấy và đồng nghiệp của mình tra cứu địa chỉ và gọi điện hỏi trước thông tin, và sau đó đưa cho Masamba một tờ giấy ghi địa chỉ cần đến.
"Đây là địa chỉ. Anh có thể đi tàu điện ngầm một mình được không?".
"Tôi mới đến hôm qua. Vẫn chưa biết mọi thứ ở đâu".
"Anh có tiền không?".
"Một ít".
"Được rồi. Vậy anh hãy đưa địa chỉ này cho tài xế taxi. Tài xế sẽ đưa bạn đến thẳng đó". Người đàn ông đã gọi taxi cho Masamba.

Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện với Masamba tại khu vực dành riêng cho nhân viên cửa hàng. Anh ấy là một người kiên nhẫn lắng nghe và cách nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Cộng hòa Dân chủ Congo (Tham khảo từ dữ liệu của Bộ Ngoại giao Nhật Bản)
Nằm ở trung tâm lục địa châu Phi, DRC là quốc gia có diện tích lớn thứ 11 trên thế giới. Khí hậu đa dạng từ khu vực gần biên giới được bao phủ bởi những ngọn núi có độ cao rất cao với những đỉnh núi phủ đầy băng, đến những nơi có rừng nhiệt đới, cao nguyên hoặc thậm chí là đồng bằng lưu vực rộng lớn. Ở trung tâm có sông Congo chảy qua thủ đô Kinshasa, một đô thị hiện đại với dân số gần tương đương với Tokyo. Bất chấp sự kết thúc của chế độ độc tài, xung đột nội bộ vẫn tiếp diễn, theo ước tính của UNHCR, hơn 8 triệu người đã phải rời bỏ nhà cửa.
Lịch Sử
Là thuộc địa của Bỉ thế kỷ 20, lãnh thổ này giành được độc lập vào năm 1960, nhưng với những vụ ám sát và đảo chính liên tiếp, vùng lãnh thổ này rơi vào tình trạng nội chiến liên miên. Đổi tên thành Zaire vào năm 1971, sau đó là Cộng hòa Dân chủ Congo vào năm 1997, đất nước này vẫn chưa đạt được sự ổn định chính trị.
Kinh Tế
Là một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới, nhưng lại có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú. Theo Báo cáo “Tóm tắt hàng hóa khoáng sản năm 2024”, nước này đứng đầu thế giới về trữ lượng coban, thứ 4 về đồng và thứ 8 về thiếc, nhưng cũng chính những điều này đã gây ra xung đột tài chính nên người dân hầu như không được hưởng lợi từ sự may mắn này.
Văn Hóa
Với sự đa dạng về sắc tộc và ngôn ngữ, ảnh hưởng của châu Âu do quá khứ thuộc địa của Bỉ và có khoảng 80% dân số theo đạo Thiên Chúa, nên rất khó để thu hẹp các biểu tượng văn hóa tượng trưng cho Congo.
Hệ thống giáo dục vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề.
Sốc văn hóa Futon
Khi đến Shibuya, Masamba cố gắng trả tiền taxi bằng đô la Mỹ. Nhưng người tài xế tỏ ra bối rối và nói: “Tôi không thể nhận tiền ngoại tê,” nhưng đó là tất cả những gì Masamba có. Nên người lái xe đưa anh đến ngân hàng. Khi Masamba đang ngồi điền vào mẫu giấy đổi tiền, một người châu Phi khác đã đi đến gần và hỏi “Có chuyện gì vậy?”. Sau khi nghe Masamba giải thích, anh bạn Châu Phi kia nói "Địa chỉ này là chi nhánh của Liên Hợp Quốc cung cấp viện trợ cho người tị nạn, bạn không thể nộp đơn xin tị nạn ở đó". Sau khi trả tiền xong cho người tài xế taxi, Masamba đã cùng anh bạn Châu Phi kia đến đồn cảnh sát gần đó.
Người cảnh sát trực hôm đó, đã rất tử tế khuyên tôi nên liên hệ với JAR (Hiệp hội người tị nạn Nhật Bản) và gọi giúp tôi một chiếc taxi khác.
Tại JAR, Masamba nhận được lời khuyên về việc nộp đơn xin tị nạn tại Cục Nhập cư. Họ tặng anh một chiếc bản đồ Tokyo. Thông tin về cuộc sống ở thành phố và cung cấp cho anh một chỗ ở ngắn hạn. Khi đến nơi ở trong khí túc xá, anh đã rất ngạc nhiên khi ở đây không có giường, mà chỉ có một tấm nệm futon được trải trên sàn lót chiếu tatami. Đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy chiếc nêm futon. Nhờ lòng tốt của những người xa lạ, ngày thứ hai của anh ở Nhật Bản, một ngày rất dài, đã kết thúc an toàn.
Thoát khỏi quê hương bị chiến tranh tàn phá
Tôi sinh năm 1975 tại Mbanza-Ngungu, một thành phố ở phía tây Congo. Cách thủ đô Kinshasa khoảng 100 km về phía tây nam, đây là nơi có Đại học Kongo và có khoảng 100.000 người. Mặc dù Congo hiện đã thoát khỏi ách thống trị của thực dân nhưng nước này vẫn tiếp tục trải qua xung đột, ám sát và đảo chính, dẫn đến nhiều người chết và dòng người rời bỏ đất nước đều đặn.
Cuộc bầu cử tổng thống và quốc hội đầu tiên được tổ chức vào năm 2006, nhưng sau khi thể hiện sự ủng hộ của mình đối với đảng đối lập, tôi bắt đầu lo sợ cho sự an toàn của chính mình. “Tốt nhất là anh nên rời khỏi đất nước sớm, nếu không anh sẽ bị bắt. ” một người bạn làm việc trong chính phủ đã khuyên tôi như thế.
Vì Cộng hòa Dân chủ Congo từng là thuộc địa của Bỉ nên ngôn ngữ chính thức của chúng tôi là tiếng Pháp. Văn hóa châu Âu khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Trước khi rời Congo, tôi đã nghĩ đến việc đến thăm lãnh sự quán Pháp và Anh và xin thị thực. Thật không may, tại đây rất nhiều người có hoàn cảnh như tôi cũng vội vã nộp đơn với những hàng dài xếp hàng bên ngoài ngay từ bốn giờ sáng.
Vì không có cách nào để biết liệu tôi có thể nhận được thị thực hay không và khi nào thì có. Nên tôi đã nhờ người bạn công chức của mình hướng dẫn hướng khác. "Anh không có thêm thời gian để chời đợi. Anh ấy đưa tôi chiếc hộ chiếu công chức vừa làm cho tôi và nói "Hãy cầm lấy và nhanh chóng đến Đại sứ quán Nhật Bản". Tôi đã lấy được visa và bắt đầu chuẩn bị chuyến đi đến Nhật.
Là giáo viên địa lý và toán học Tôi coi Nhật Bản là một đất nước hiện đại với công nghệ tiên tiến. Nhưng tôi không biết gì về ngôn ngữ hay văn hóa Nhật Bản. Châu Âu tràn ngập người tị nạn từ Châu Phi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói có ai xin tị nạn ở Nhật Bản trước đây. Kể từ khi tôi nhận được visa, tôi biết mình phải cố gắng.
Từ tình trạng tị nạn đến việc trở thành một nhân viên.
Dưới đây là tổng quan về các bước liên quan đến việc có được quy chế tị nạn ở Nhật Bản.
1. Nộp đơn xin tị nạn
Sau khi nhập cảnh vào Nhật Bản, hãy nộp đơn xin tị nạn tại văn phòng nhập cư. Nộp hồ sơ, phỏng vấn, chờ kết quả.
2. Đến Hiệp hội Người tị nạn Nhật Bản (JAR) hoặc Trụ sở Hỗ trợ Người tị nạn (RHQ)
Các tổ chức này cung cấp chi phí sinh hoạt, nhà ở và chi phí y tế trong giai đoạn người tị nạn đang nộp đơn và chờ kết quả.
3. Hoạt động được chỉ định
Nhận giấy phép cư trú tạm thời cho các hoạt động được chỉ định và chờ kết quả nộp đơn
4. Tình trạng tị nạn
Nếu tình trạng tị nạn được cấp thì có thể định cư lâu dài và làm việc tại Nhật Bản. RHQ cung cấp cho những người có tư cách này một chương trình hỗ trợ định cư tại Nhật Bản, bao gồm các chương trình học tiếng Nhật, giới thiệu về cuộc sống ở Nhật Bản và hỗ trợ tìm việc làm.
5. Trở thành Nhân Viên
Sau khi đã quen với phong tục làm việc tại Nhật Bản, người tị nạn có thể bắt đầu tìm việc làm, đồng thời tiếp tục nâng cao kiến thức về tiếng Nhật. Các công ty tích cực tuyển dụng người tị nạn vẫn chỉ chiếm thiểu số.
Chicken Sauté Opens Doors
Tôi bắt đầu sắp xếp cuộc sống của mình ở Nhật. JAR đã rất tốt bụng và kiên nhẫn giúp tôi điền các mẫu đơn. Sau khi hoàn tất thủ tục giấy tờ, tôi đến văn phòng nhập cư, nhưng việc xin quy chế tị nạn không hề dễ dàng. Vấn đề nằm ở hộ chức công chức của tôi. Nếu tôi sử dụng tên thật, tôi có thể bị giam giữ và không thể rời khỏi đất nước. Thay vào đó, bạn tôi đã sử dụng một cái tên phổi biến trong chế độ chính trị. Tôi nhận được visa ngay sau đó, vì tôi đã xin visa với tư cách là một công chức.
Đối với chính phủ Nhật Bản, việc sử dụng tên giả trên hộ chiếu của bạn là trái quy định, bất kể lý do là gì, điều đó đồng nghĩa là tôi không thể nộp đơn xin tị nạn. Đơn đăng ký của tôi bị từ chối và tôi chỉ được cấp cấp thẻ tạm trú cho người nước ngoài, nhưng không được cấp phép đi làm.
Tôi không thể ở lại mà không làm gì cả, tôi phải tìm cách sống ở Nhật Bản. Sau đó tôi đến Trung tâm Hỗ trợ Người tị nạn (RHQ), nơi cung cấp cho tôi nhiều hình thức hỗ trợ khác nhau và cũng giới thiệu cho tôi các lớp học tiếng Nhật.
Họ còn giới thiệu cho tôi Kalabaw No Kai, một tổ chức giúp đỡ người lao động nước ngoài, người nhập cư và người tị nạn.
Ngoài các khóa học tiếng Nhật, Hiệp hội còn tổ chức nhiều hoạt động khác nhau để hiểu rõ hơn về văn hóa Nhật Bản. Tôi trở thành một học sinh siêng năng và Hiệp hội Kalabaw đã hỗ trợ tôi mọi việc hàng ngày trong suốt nhiều tháng. Tôi vẫn vô cùng biết ơn họ đến ngày hôm nay.
Tôi thông thạo tiếng Pháp nhưng tiếng Anh không hề dễ dàng đối với tôi. Nhưng việc giao tiếp với các tình nguyện viên chủ yếu diễn ra bằng tiếng Anh và tôi không thể giải thích rõ ràng những gì đang diễn ra về mặt chính trị ở Congo, những xung đột bi thảm đang diễn ra ở đó và hoàn cảnh cá nhân của tôi.
Một ngày nọ, Hiệp hội Kalabaw tổ chức một bữa tiệc nhỏ để khuyến khích giao lưu với cộng đồng địa phương. Cùng với nhau, với các tình nguyện viên, người nhập cư, người tị nạn, chúng tôi đã dựng lên các gian hàng với các món ăn của vùng để gây quỹ cho hiệp hội. Tôi điều hành quầy gà nướng, một công thức nấu ăn kiểu Pháp rất phổ biến ở Congo. Một giáo sư từ một trường đại học Nhật Bản đến ăn một phần và nói với tôi rằng "đó là hương vị gợi lại những kỷ niệm đẹp..." Hình như ông ấy đã từng du học ở Pháp và đó là món ăn mà ông ấy rất thích. " Bạn nói tiếng Pháp ? » anh ấy hỏi tôi và sau đó chúng tôi có thể bắt đầu cuộc trò chuyện bằng tiếng Pháp. Giáo sư hiểu rõ tình hình ở DRC và lý do tại sao tôi phải trốn khỏi đất nước và có thể truyền đạt tất cả những điều này một cách chính xác cho các thành viên của Hiệp hội Kalabaw. Đây chính là động lực cho phép Hiệp hội tăng cường hơn nữa sự hỗ trợ dành cho tôi, vì hoàn cảnh của tôi xứng đáng để tôi được tị nạn ở Nhật Bản. Quá trình này kéo dài, chúng tôi phải nhờ luật sư giúp đỡ và ra tòa nhưng cuối cùng tôi đã thắng kiện.
Khi tòa án ra phán quyết và cuối cùng tôi đã được cấp quy chế tị nạn, tôi đã ở Nhật Bản được 7 năm. Thật khó để kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra trong suốt 7 năm này. Hôm nay, tôi may mắn được làm việc tại cửa hàng UNIQLO Ginza ở đây, nhưng điều tôi trân trọng nhất là sự an toàn mà tôi cảm thấy khi biết rằng mình có thể yên tâm nghĩ về tương lai.
Tôi có hai con, một bé 4 tuổi và một bé 7 tháng. Cuộc sống với con cái không phải lúc nào cũng dễ dàng (cười). Thật không may, cả hai sẽ lớn lên mà không biết đến Congo. Bé lớn nhất đã nói được bốn thứ tiếng: Lingala (một trong những ngôn ngữ địa phương của Congo), tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp. Thằng bé nói tốt nhất vẫn là tiếng Anh, có lẽ vì phim hoạt hình con tôi thích nhất đều bằng tiếng Anh. Vợ tôi nói tiếng Pháp thoải mái hơn. Cô ấy hiểu tiếng Anh nhưng cô ấy gặp chút khó khăn khi giao tiếp bằng tiếng Anh.
Ở Kinshasa, thủ đô của Cộng hòa Dân chủ Congo, ngôn ngữ được sử dụng nhiều nhất là Lingala. Ở phía đông, tiếng Swahili được sử dụng, ở phía tây Kikongo và ở trung tâm phía tây là Tshiluba. Ở trong nước, chúng tôi giao tiếp đại khái bằng bốn ngôn ngữ này, nhưng trên lãnh thổ có hơn 450 dân tộc. Lingala vẫn là ngôn ngữ được hiểu ở hầu hết mọi nơi tại DRC.
Nhưng vì chúng tôi không có sách để dạy tiếng Lingala cho trẻ em nên vợ chồng tôi cố gắng nói tiếng Lingala hàng ngày ở nhà. Ngay cả khi không có sách, bạn vẫn có thể học một ngôn ngữ, bạn có thể sử dụng nó để giao tiếp. Tôi muốn bọn trẻ có thể nói được tiếng Lingala, vì có lẽ một ngày nào đó chúng tôi sẽ có thể trở lại Congo...
Có một điều mà tôi không thể quên về Congo, đó là khí hậu. Ở phía Tây nơi tôi sinh ra, hướng ra biển, chúng tôi có khí hậu thảo nguyên nhiệt đới, hơi giống mùa thu Nhật Bản kéo dài quanh năm, đó là một khí hậu rất dễ chịu để sống. Khi người Bồ Đào Nha đến Vương quốc Kongo vào thế kỷ 15, họ đã đến phía tây bằng đường biển. Quan hệ thương mại tương đối bình đẳng cho đến thế kỷ 16 trước khi việc buôn bán nô lệ bắt đầu. Từ thời kỳ này và thời kỳ thuộc địa của người châu Âu, Congo sẽ trải qua một con đường khó khăn đầy cạm bẫy và đau khổ.
Tôi bắt đầu sắp xếp cuộc sống của mình ở Nhật. JAR đã rất tốt bụng và kiên nhẫn giúp tôi điền các mẫu đơn. Sau khi hoàn tất thủ tục giấy tờ, tôi đến văn phòng nhập cư, nhưng việc xin quy chế tị nạn không hề dễ dàng. Vấn đề nằm ở hộ chức công chức của tôi. Nếu tôi sử dụng tên thật, tôi có thể bị giam giữ và không thể rời khỏi đất nước. Thay vào đó, bạn tôi đã sử dụng một cái tên phổi biến trong chế độ chính trị. Tôi nhận được visa ngay sau đó, vì tôi đã xin visa với tư cách là một công chức.
Đối với chính phủ Nhật Bản, việc sử dụng tên giả trên hộ chiếu của bạn là trái quy định, bất kể lý do là gì, điều đó đồng nghĩa là tôi không thể nộp đơn xin tị nạn. Đơn đăng ký của tôi bị từ chối và tôi chỉ được cấp cấp thẻ tạm trú cho người nước ngoài, nhưng không được cấp phép đi làm.
Tôi không thể ở lại mà không làm gì cả, tôi phải tìm cách sống ở Nhật Bản. Sau đó tôi đến Trung tâm Hỗ trợ Người tị nạn (RHQ), nơi cung cấp cho tôi nhiều hình thức hỗ trợ khác nhau và cũng giới thiệu cho tôi các lớp học tiếng Nhật.
Họ còn giới thiệu cho tôi Kalabaw No Kai, một tổ chức giúp đỡ người lao động nước ngoài, người nhập cư và người tị nạn.
Ngoài các khóa học tiếng Nhật, Hiệp hội còn tổ chức nhiều hoạt động khác nhau để hiểu rõ hơn về văn hóa Nhật Bản. Tôi trở thành một học sinh siêng năng và Hiệp hội Kalabaw đã hỗ trợ tôi mọi việc hàng ngày trong suốt nhiều tháng. Tôi vẫn vô cùng biết ơn họ đến ngày hôm nay.

Tôi thông thạo tiếng Pháp nhưng tiếng Anh không hề dễ dàng đối với tôi. Nhưng việc giao tiếp với các tình nguyện viên chủ yếu diễn ra bằng tiếng Anh và tôi không thể giải thích rõ ràng những gì đang diễn ra về mặt chính trị ở Congo, những xung đột bi thảm đang diễn ra ở đó và hoàn cảnh cá nhân của tôi.
Một ngày nọ, Hiệp hội Kalabaw tổ chức một bữa tiệc nhỏ để khuyến khích giao lưu với cộng đồng địa phương. Cùng với nhau, với các tình nguyện viên, người nhập cư, người tị nạn, chúng tôi đã dựng lên các gian hàng với các món ăn của vùng để gây quỹ cho hiệp hội. Tôi điều hành quầy gà nướng, một công thức nấu ăn kiểu Pháp rất phổ biến ở Congo. Một giáo sư từ một trường đại học Nhật Bản đến ăn một phần và nói với tôi rằng "đó là hương vị gợi lại những kỷ niệm đẹp..." Hình như ông ấy đã từng du học ở Pháp và đó là món ăn mà ông ấy rất thích. " Bạn nói tiếng Pháp ? » anh ấy hỏi tôi và sau đó chúng tôi có thể bắt đầu cuộc trò chuyện bằng tiếng Pháp. Giáo sư hiểu rõ tình hình ở DRC và lý do tại sao tôi phải trốn khỏi đất nước và có thể truyền đạt tất cả những điều này một cách chính xác cho các thành viên của Hiệp hội Kalabaw. Đây chính là động lực cho phép Hiệp hội tăng cường hơn nữa sự hỗ trợ dành cho tôi, vì hoàn cảnh của tôi xứng đáng để tôi được tị nạn ở Nhật Bản. Quá trình này kéo dài, chúng tôi phải nhờ luật sư giúp đỡ và ra tòa nhưng cuối cùng tôi đã thắng kiện.
Khi tòa án ra phán quyết và cuối cùng tôi đã được cấp quy chế tị nạn, tôi đã ở Nhật Bản được 7 năm. Thật khó để kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra trong suốt 7 năm này. Hôm nay, tôi may mắn được làm việc tại cửa hàng UNIQLO Ginza ở đây, nhưng điều tôi trân trọng nhất là sự an toàn mà tôi cảm thấy khi biết rằng mình có thể yên tâm nghĩ về tương lai.
Tôi có hai con, một bé 4 tuổi và một bé 7 tháng. Cuộc sống với con cái không phải lúc nào cũng dễ dàng (cười). Thật không may, cả hai sẽ lớn lên mà không biết đến Congo. Bé lớn nhất đã nói được bốn thứ tiếng: Lingala (một trong những ngôn ngữ địa phương của Congo), tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp. Thằng bé nói tốt nhất vẫn là tiếng Anh, có lẽ vì phim hoạt hình con tôi thích nhất đều bằng tiếng Anh. Vợ tôi nói tiếng Pháp thoải mái hơn. Cô ấy hiểu tiếng Anh nhưng cô ấy gặp chút khó khăn khi giao tiếp bằng tiếng Anh.
Ở Kinshasa, thủ đô của Cộng hòa Dân chủ Congo, ngôn ngữ được sử dụng nhiều nhất là Lingala. Ở phía đông, tiếng Swahili được sử dụng, ở phía tây Kikongo và ở trung tâm phía tây là Tshiluba. Ở trong nước, chúng tôi giao tiếp đại khái bằng bốn ngôn ngữ này, nhưng trên lãnh thổ có hơn 450 dân tộc. Lingala vẫn là ngôn ngữ được hiểu ở hầu hết mọi nơi tại DRC.
Nhưng vì chúng tôi không có sách để dạy tiếng Lingala cho trẻ em nên vợ chồng tôi cố gắng nói tiếng Lingala hàng ngày ở nhà. Ngay cả khi không có sách, bạn vẫn có thể học một ngôn ngữ, bạn có thể sử dụng nó để giao tiếp. Tôi muốn bọn trẻ có thể nói được tiếng Lingala, vì có lẽ một ngày nào đó chúng tôi sẽ có thể trở lại Congo...
Có một điều mà tôi không thể quên về Congo, đó là khí hậu. Ở phía Tây nơi tôi sinh ra, hướng ra biển, chúng tôi có khí hậu thảo nguyên nhiệt đới, hơi giống mùa thu Nhật Bản kéo dài quanh năm, đó là một khí hậu rất dễ chịu để sống. Khi người Bồ Đào Nha đến Vương quốc Kongo vào thế kỷ 15, họ đã đến phía tây bằng đường biển. Quan hệ thương mại tương đối bình đẳng cho đến thế kỷ 16 trước khi việc buôn bán nô lệ bắt đầu. Từ thời kỳ này và thời kỳ thuộc địa của người châu Âu, Congo sẽ trải qua một con đường khó khăn đầy cạm bẫy và đau khổ.

Masamba chịu trách nhiệm mọi việc trong khu quần áo Nam tại UNIQLO GINZA, từ nhập kho cho đến sửa quần theo yêu cầu của khách.
Tìm Đồ Thất Lạc Ở Nhật
Điều tôi thích ở Nhật Bản là sự yên tĩnh ngự trị ở đó. Chúng tôi đi xe buýt hoặc tàu hỏa, nhưng du khách không nói chuyện quá nhiều với nhau, rất yên tĩnh, thanh thản. Ở Congo, mọi người đều nói to trên xe buýt hoặc trên tàu, rất ồn ào (cười).
Điều đáng kinh ngạc là nếu bạn đánh mất thứ gì đó ở Nhật Bản, bạn vẫn có cơ hội lấy lại được. Có lần tôi để quên túi đựng điện thoại di động và ví trên tàu. Khi nhận ra điều này, tôi lập tức gọi điện đến nhà ga, nhân viên đã tìm mọi cách để tìm kiếm anh ấy nhưng tiếc là không tìm được. Tuy nhiên, sau đó tôi liên lạc với quầy đồ thất lạc và họ nói với tôi rằng chiếc túi của tôi đã được tìm thấy.
Và khi tôi đến đó để tìm, tôi thấy mọi thứ còn nguyên vẹn, kể cả điện thoại di động và ví tiền của tôi và hoàn toàn không có thứ gì bị mất cắp cả! Tôi không thể tin được! Tôi chỉ có thể cảm ơn sâu sắc người đã tốt bụng đã tìm thấy và gửi túi của tôi đến đây. Nếu điều này xảy ra ở Congo, có lẽ tôi đã không tìm thấy bất cứ thứ gì, và ngay cả khi chiếc túi nổi lên trở lại, nó cũng sẽ trống rỗng: không còn điện thoại di động hay ví nữa.
Giúp đỡ người tị nạn ở Limbo
Tôi bắt đầu làm việc tại UNIQLO GINZA vào năm 2017.
Vậy là đã 7 năm rồi, tôi phụ trách tầng 8, 9 và 10, khu dành cho Nam. Tôi làm khá linh hoạt, đôi khi tôi ở quầy tính tiền, đôi khi tôi tư vấn cho khách hàng trong phòng thử đồ, đôi khi tôi đảm nhiệm việc sắp xếp hàng hóa trên kệ. Chúng tôi chào đón rất nhiều khách hàng nước ngoài, và tôi rất bận rộn, nhưng tôi rất thích công việc của mình, tôi rất thích nó.
Tôi đã có thể đưa vợ tôi từ Congo sang Nhật. Hai đứa con của chúng tôi được sinh ra ở Nhật Bản. Hơn bất cứ điều gì, công việc ở đây cho phép tôi mang lại sự an toàn và yên bình cho gia đình, đó là điều quý giá nhất đối với tôi. Tôi đến Nhật Bản gần như tình cờ nhưng tôi thực sự hạnh phúc vì đây là một đất nước yên bình và thanh bình.
Hôm nay tôi đang suy nghĩ làm thế nào tôi có thể giúp đỡ những người tị nạn đang ở trong hoàn cảnh tương tự như tôi đã trải qua. Đặc biệt là những người đang chờ đợi xem liệu đơn xin tị nạn của họ có được chấp nhận hay không: mỗi ngày, họ sống trong đau khổ, không phải biết điều gì đang chờ đợi họ. Nếu tôi có thể động viên họ, hỗ trợ họ một chút, đó cũng là một cách đáp lại tất cả lòng tốt mà tôi đã mang lại cho bản thân.
Không giống như khi tôi đến, bây giờ ở Nhật Bản có một cộng đồng người Châu Phi, một cộng đồng người Congo. Tôi nghĩ thật tốt khi tận dụng những kết nối đó để cung cấp hỗ trợ.
Ngày nay, tôi có thể theo dõi những gì đang diễn ra ở DRC trên Internet hàng ngày. Khi mọi thứ bình thường hóa, với một đất nước dân chủ và an toàn, tôi mong muốn được trở về cùng gia đình. Tôi chân thành mong ngày đó sẽ đến.


UNIQLO COFFEE trên tầng 12 của UNIQLO GINZA và UNIQLO FLOWER ở tầng 1 cạnh đường.
UNIQLO đang tuyển dụng người tị nạn thông qua Chương trình RISE như thế nào.
Là một công ty thời trang, UNIQLO đã đưa ra nhiều phương án để tận dụng nguồn quần áo sẵn có. UNIQLO đã thành lập một chương trình thu thập quần áo bằng cách đặt các thùng tái chế trong các cửa hàng, khách hàng có thể quyên tặng những trang phục đã qua sử dụng, sau đó được phân loại và tăng cho những trại tị nạn khắp nơi trên thế giới.
Đến nay, hơn 54,6 triệu mặt hàng đã được gửi đến 80 quốc gia và vùng lãnh thổ (tính đến tháng 8 năm 2023).
Chương trình RISE (Hỗ trợ và tuyển dụng người tị nạn) được triển khai vào năm 2011. Ý tưởng là chủ động thuê người tị nạn đến làm việc tại các cửa hàng UNIQLO. Đối với những người phải rời quê hương để tìm cuộc sống mới ở vùng đất mới, cơ hội việc làm là rất quan trọng để giúp họ có một cuộc sống ổn định.
Nhờ sự hỗ trợ của các tổ chức NPO, UNIQLO đã tổ chức các buổi phỏng vấn việc làm; Những người tị nạn nộp hồ sơ thành công sẽ được hướng dẫn từ giá trị cốt lõi của UNIQLO đến dịch vụ khách hàng, cũng như được tham gia khóa học tiếng Nhật (hoặc là ngôn ngữ địa phương trong trường hợp tuyển dụng ở nước ngoài).
Một môi trường làm việc như vậy không chỉ góp phần vào sự phát triển nghề nghiệp của những người tị nạn được tuyển dụng mà còn nâng cao nhận thức của các quản lý cửa hàng, người đào tạo và nhân viên làm việc với họ, từ đó làm tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau.
Vào cuối tháng 4 năm 2024, 46 người tị nạn đã làm việc tại 33 cửa hàng UNIQLO ở Nhật Bản. Chương trình này đang dần mở rộng sang các cửa hàng khác ở Hoa Kỳ và Châu Âu cũng như các công ty con khác của tập đoàn và dự định sẽ phát triển hơn nữa. Bất kể bạn đến từ đâu hay quốc tịch của bạn là gì, bạn là một phần quan trọng trong một team, là một phần không thể thiếu trong văn hóa công ty của chúng tôi.
Việc tuyển dụng người tị nạn làm việc với tư cách là thành viên chính thức của UNIQLO cũng là cách giúp phổ biến các nguyên tắc tôn trọng sự đa dạng vốn là trọng tâm trong triết lý của công ty.
Trung tâm Hỗ trợ Người tị nạn (RHQ): hỗ trợ mọi người sống và làm việc tại Nhật Bản.
Trung tâm Hỗ trợ Người tị nạn được thành lập vào năm 1979 khi chính phủ Nhật Bản quyết định chào đón người tị nạn từ Đông Dương (Việt Nam, Campuchia, Lào). Được ủy quyền bởi Nhà nước, tổ chức này cung cấp một số hình thức hỗ trợ cho người tị nạn và người xin tị nạn nhằm định cư tại Nhật Bản.
Những người vào Nhật Bản và nộp đơn xin tị nạn và không có tài chính cá nhân sẽ đủ điều kiện nhận hỗ trợ tài chính trong bốn tháng. Điều này bao gồm chi phí sinh hoạt cơ bản. Chi phí nhà ở và chi phí y tế. Thời hạn này có thể được gia hạn tùy theo từng trường hợp. Có tính đến các yếu tố khác nhau như bệnh tật hoặc chăm sóc trẻ nhỏ.
Trong thời gian chờ cấp quy chế tị nạn, hầu hết người nộp đơn sẽ nhận được thị thực "Hoạt động được chỉ định" trong hai hoặc ba tháng. Đối với các loại thị thực trung và dài hạn cho phép làm việc, có thể phải chờ gần một năm. Nếu bạn không có thị thực hợp lệ, bạn sẽ không được xin việc làm. Điều này khiến đây trở thành bước khó khăn nhất đối với người tị nạn.
Đối với những người được cấp quy chế tị nạn, RHQ cung cấp chương trình hỗ trợ cư trú giáo dục. Các khóa học ban ngày kéo dài sáu tháng, trong khi các khóa học buổi tối kéo dài một năm và cung cấp hướng dẫn tiếng Nhật cũng như hướng dẫn về cuộc sống ở Nhật Bản. Nếu ai đó gặp khó khăn trong việc đi lại đến lớp, có thể thuê nhà ở cách lớp học một khoảng cách tương đối ngắn.
Các công tác giới thiệu về cuộc sống ở Nhật Bản giúp bạn làm quen với phong tục địa phương, ví dụ như thủ tục đăng ký cho con bạn vào nhà trẻ hoặc trường học, hoặc các quy tắc cần tuân theo khi phân loại rác, có thể khác nhau tùy theo từng đô thị. Hỗ trợ tuyển dụng cũng được cung cấp trong thời gian này. RHQ liên tục kêu gọi các ngành công nghiệp và phòng thương mại địa phương thuê người tị nạn.
Trước đây, người tị nạn chủ yếu đến từ châu Á, nhưng trong những năm gần đây số người tị nạn từ Trung Đông và châu Phi ngày càng gia tăng. Trong số những người tham gia chương trình hỗ trợ định cư người tị nạn, nhiều người có trình độ học vấn cao hơn, với nhu cầu ngày càng tăng về các ngành nghề ngày càng đa dạng. Do đó, tầm quan trọng của việc mở rộng phạm vi các loại việc làm để đáp ứng mong muốn và góp phần xây dựng một xã hội cởi mở với tất cả mọi người, đặc biệt là những người thuộc nhiều nền văn hóa hoặc tôn giáo khác nhau, hoặc có lối sống khác nhau. Nhưng trên hết, điều quan trọng nhất là học cách hiểu nhau.
30% nhân viên tại cửa hàng UNIQLO Ginza là người nước ngoài: động lực thúc đẩy một cửa hàng năng động với nhiều quan điểm khác biệt.
Bầu không khí thay đổi từ tầng này sang tầng khác, cho dù đó là quán cà phê trên tầng 12 hay cửa hàng hoa ở tầng một. Nhân viên Thidar là người tị nạn từ Myanmar.

Thidar làm việc ở khu Nữ, đang giới thiệu về UTme! cho khách hàng.

Cách ngã tư trung tâm Ginza-4-chome vài phút đi bộ là cửa hàng UNIQLO Ginza (nằm ở Ginza-6-chome), nơi có 320 nhân viên làm việc, trong đó hơn một phần ba, tức khoảng 110 người, đang làm việc, có quốc tịch nước ngoài. Ba người trong số họ được tuyển dụng thông qua chương trình RISE.
Khi bạn đi qua các gian hàng ở tầng 12 của cửa hàng UNIQLO Ginza vào một buổi chiều trong tuần, bạn sẽ bắt gặp hầu như các khách hàng ở đây đến từ khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi cũng có một đội ngũ nhân viên đa dạng.
Ở mỗi tầng, cách bố trí và trang trí khác nhau, nhưng ánh sáng tự nhiên tràn ngập nội thất một cách tuyệt vời, khiến chuyến tham quan trở nên dễ chịu. Ở tầng 12, một quán cà phê rất đơn giản với ghế sofa dọc tường chào đón khách hàng, có thể là người nước ngoài, muốn nghỉ ngơi một chút sau khi mua sắm. Bầu không khí có vẻ giống New York (?) hơn Ginza!
Và nếu chúng ta lắng nghe kỹ để biết nhân viên bán hàng nói với khách hàng bằng ngôn ngữ nào, tất nhiên chúng ta sẽ nghe thấy tiếng Anh, nhưng cũng có nhiều ngôn ngữ khác. Khách hàng cảm thấy như đang ở nhà và nhân viên hỗ trợ nhiệt tình mang lại cho cửa hàng một bầu không khí yên bình.
Tầng 5 có quầy UTme!, nơi mà khách hàng có thể tạo ra những chiếc áo và túi xách nguyên bản từ những bức ảnh và bức tranh yêu thích của mình. Thidar là một nhân viên được tuyển dụng thông qua chương trình RISE, hiện đang là nhân viên chịu trách nhiệm tại quầy UTme!.
Nộp đơn xin tị nạn nhưng không có kết quả
Thidar trốn khỏi Myanmar đến Nhật Bản vào năm 2007.
Myanmar trở thành thuộc địa của Anh vào nửa sau thế kỷ 19. Từng bị Nhật Bản chiếm đóng trong Thế chiến thứ hai, đất nước này giành được độc lập vào năm 1948 dưới tên chính thức là Cộng hòa Liên bang Myanmar (tên được đổi vào năm 1989 thành "Liên minh Myanmar " bởi chế độ quân sự nắm quyền).
Myanmar sau đó trải qua nhiều cuộc đảo chính và xung đột và tiếp tục nằm dưới sự cai trị của chính quyền quân sự. Theo Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR), sau khi gia tăng đàn áp và xung đột vũ trang, 61.700 người đã trốn sang các nước láng giềng kể từ năm 2021 và 2,9 triệu người phải di dời trong nước.
Khi chế độ quân sự bắt đầu đàn áp dã man các cuộc biểu tình năm 2007, Thidar, cảm thấy nguy hiểm, quyết định liên lạc với chị gái và anh rể đang sống ở Nhật Bản với tư cách người tị nạn, và cô đã rời khỏi Myanmar.
Cô đến Nhật Bản an toàn và ngay lập tức nộp đơn xin tị nạn với Cơ quan xuất nhập cảnh nhưng bị từ chối. Cô ấy chỉ có được cấp phép cư trú tạm thời cho “các hoạt động cụ thể”. Thị thực do Bộ Tư pháp cấp cho phép làm một số loại công việc nhất định trong thời gian từ ba tháng đến năm năm. Trường hợp của Thidar, thời hạn của cô là sáu tháng. Trước khi hết thời gian, cô có thể đến văn phòng nhập cư và phỏng vấn. Nếu trường hợp của cô ấy được coi là đặc biệt, cô ấy có thể được gia hạn thời gian.
Thidar đã có thể gia hạn thị thực sáu tháng của mình nhiều lần. Sau đó, nó được gia hạn theo từng năm một. Vào năm thứ sáu ở Nhật Bản, cuối cùng cô cũng được cấp quy chế tị nạn.
Trong thời gian đó, cô đã làm việc tại một cửa hàng hamburger và một nhà hàng yakitori. Ban đầu, vì không đọc được tiếng Nhật nên cô gặp khó khăn trong việc tìm hiểu thực đơn và gọi món mà không mắc lỗi. Việc tương tác với khách hàng đã dạy cô rằng để sống và làm việc ở Nhật Bản, cô cần phải thông thạo ngôn ngữ. Một người bạn đã chỉ cho cô hướng tới quỹ phúc lợi xã hội Support21, chuyên giúp đỡ những người tị nạn trở nên độc lập. Họ cũng tổ chức các lớp học tiếng Nhật mà cô bắt đầu tham gia, dành phần lớn thời gian rảnh rỗi cho việc học của mình.

Cuộc họp buổi sáng tại tầng 12 của UNIQLO GINZA. Đây là một buổi sáng đặc biệt vì các nhân viên đã tổ chức một buổi kỷ niệm 10 năm làm việc của một nhân viên.
Cô đã được giới thiệu về UNIQLO trong lớp học tiếng Nhật
Khi đang loay hoay tìm đường, Thidar nghe tin mẹ cô ở Myanmar bị ốm. Vì cô phải gửi tiền về nhà để chi trả chi phí y tế nên mọi thứ rất eo hẹp về mặt tài chính trong một thời gian. Đây là lúc cô bắt đầu khao khát một nguồn thu nhập ổn định hơn và một lối sống ổn định hơn.
Một ngày nọ, giáo viên dạy tiếng Nhật hỏi cô: “Thidar, em có từng làm việc tại UNIQLO không?” Cô thích thời trang và có hứng thú với công việc. Thidar coi lời giới thiệu này như một tín hiệu rằng kỹ năng tiếng Nhật của cô đang được cải thiện. Support21 đã cung cấp hướng dẫn về cách viết sơ yếu lý lịch và điền đơn đăng ký, giúp cô sắp xếp mọi thứ lại với nhau.
Đây là cách Thidar được UNIQLO tuyển dụng thông qua chương trình RISE. Sau đó, cô đến trụ sở UNIQLO để phỏng vấn đánh giá trình độ tiếng Nhật, sau đó cô bắt đầu làm việc trong khi theo học khóa học ngôn ngữ do chương trình RISE cung cấp. Thidar nhớ rõ cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa phấn khích...
UNIQLO bắt đầu tuyển dụng người tị nạn vào năm 2011. Công ty, các cửa hàng và các nhân viên đã có kinh nghiệm trong suốt nhiều năm.
Theo thời gian, một triết lý đã xuất hiện - Mặc dù biết rằng những người này đã trải qua nhiều thử thách khác nhau trước khi gia nhập cửa hàng, nhưng nguyên tắc là không nên bảo vệ họ quá mức, bạn có thể giao tiếp với những người tị nạn giống như với những nhân viên còn lại mà không cần đối xử quá đặc biệt, vđể họ quen với tính chất công việc.
auto_awesome
Translate from: Vietnamese
707 / 5,000
Trong hơn 20 năm, UNIQLO cũng đã chủ động tuyển dụng người khuyết tật. Chương trình này thể hiện một triết lý rất giống nhau. Việc thúc đẩy sự hiểu biết và hợp tác cuối cùng sẽ giúp đội ngũ của cửa hàng mạnh mẽ hơn, cải thiện khả năng giao tiếp và từ đó cải thiện chất lượng của trải nghiệm mua sắm—một triết lý đã được áp dụng trong toàn công ty.
Quyền công dân và quyền sở hữu doanh nghiệp
Thidar được bổ nhiệm vào UNIQLO GINZA.
Trong phòng dành cho nhân viên, khi thấy các bảng thông báo được viết bằng phiên âm hiragana và tiếng Anh, để giúp các nhân viên đang học tiếng Nhật dễ dàng đọc hiểu. Cô cảm thấy an tâm hơn khi cũng có nhiều nhân viên cũng là người tị nạn đang làm việc tại đây. Nhưng điều khiến Thidar vui nhất và được làm việc trong lĩnh vực thời trang.
Lúc đầu, cô cảm thấy bối rối khi nhiều khách hàng nói chuyện bằng tiếng Nhật với tốc độ rất nhanh như thể cô ấy hiểu hết những gì khách hàng nói. Nhưng đôi khi, cô cảm thấy mình không thể theo kịp. "Xin lỗi, quý khách có thể nói lại lần nữa được không?" cô hỏi lại khách, và khi khách hàng nhìn vào thẻ tên của cô và nói "Ồ, bạn không phải người Nhật à", và bắt đầu nói với tốc độ chậm lại. Mặc dù điều này cũng khó xử, nhưng Thidar thực sự biết ơn vì những khách hàng này đã sẵn sàng điều chỉnh tốc độ để phù hợp với trình độ tiếng Nhật của cô.
Trong những cuộc họp buổi sáng, cô chỉ tiếp thu được khoảng 20% nội dung. Nhưng sau khi nhờ đồng nghiệp giải thích dùm, cô đã hiểu rõ. Bất cứ điều gì cũng có thể giải quyết bằng câu hỏi. Điều này mang lại cho cô sự tự tin.
Cô ấy đã học được rất nhiều. Điều gì liên quan đến việc giảm rác thải nhựa, tầm quan trọng của việc tái chế quần áo và gửi những gì vẫn có thể mặc được cho người tị nạn trên toàn thế giới. Làm việc tại cửa hàng Ginza đã mang đến cho cô cơ hội học hỏi trong công việc, hiểu rõ hơn về các dự án bền vững của UNIQLO.
Hiện tại, Thidar đang cân nhắc việc nộp đơn xin nhập tịch Nhật Bản. Cô kiểm tra tin tức từ Myanmar hàng ngày nhưng mọi việc dường như không được cải thiện. Các nhân viên tại cửa hàng Ginza rất tốt bụng. Đó là một công việc đáng làm. Cô ấy đã quen với cuộc sống ở Nhật Bản. Cô ấy đã tìm thấy một sự tồn tại ổn định. Ước mơ của cô là một ngày nào đó sẽ mở một cửa hàng quần áo của riêng mình—một giấc mơ thúc đẩy nỗ lực của cô để có được quyền công dân.

Yuki Koda
Của Hàng Trưởng, UNIQLO GINZA
Sự khác biệt là một phần của trải nghiệm, nhưng tất cả chúng ta đều cố gắng tiếp cận mọi thứ từ góc độ tích cực.
Tại Ginza, chúng tôi chào đón khách hàng từ hơn 130 quốc gia. Bản thân tôi đã quản lý cửa hàng ở New York được 4 năm. Nhân viên của chúng tôi cũng là người quốc tế, gốc Mỹ Latinh, Trung Quốc, Châu Âu, Châu Á, Châu Phi... Một sự đa dạng vô cùng phong phú! Chúng tôi chắc chắn có thể thiết lập nguyên tắc rằng tiếng Anh là ngôn ngữ chung, nhưng trong môi trường làm việc của chúng tôi, sự khác biệt không phải bàn cãi, đó là điều hiển nhiên: về cơ bản, mọi người đều có thái độ tích cực, không ai coi ngôn ngữ thực sự là rào cản. Khi trở lại Nhật Bản, tôi cảm thấy xã hội Nhật Bản nhìn chung gặp chút khó khăn trong việc chấp nhận những gì không giống xã hội khác. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều quan trọng là phải có những lời phê bình mang tính xây dựng. Bằng cách áp dụng thái độ tích cực làm nguyên tắc, chẳng phải mọi việc sẽ đi đúng hướng sao? Dù sao đi nữa, đó là cách tôi cố gắng điều hành cửa hàng này.

Takaya Nagai
Ứng Cử Viên Quản Lí, UNIQLO GINZA
Xây dựng không gian đa văn hóa với mọi dân tộc
Cửa hàng UNIQLO GINZA có 320 nhân viên, hơn 30% trong số đó đến từ nước ngoài. Hàng ngày, bạn sẽ nghe thấy họ giúp đỡ khách hàng bằng tiếng Nhật, tiếng Anh và tiếng Trung, cũng như bằng tiếng Hàn, tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Thái, tiếng Mông Cổ hoặc tiếng Việt, tùy thuộc vào nhóm. Gần đây, khách hàng đang sử dụng các ứng dụng dịch thuật, giúp giảm đáng kể rào cản ngôn ngữ. Tại UNIQLO, nguyên tắc dịch vụ cơ bản là: "Phục vụ chính mình", khiến khách hàng có thể thoải mái khám phá cửa hàng. Nếu có ai cần giúp đỡ, chúng tôi sẽ hỗ trợ một cách lịch sự và tử tế. Chúng tôi muốn xây dựng một không gian toàn cầu nơi quốc tịch không bao giờ là vấn đề, đối với nhân viên cũng như khách hàng. Tôi nghĩ điều này mang lại cho cửa hàng của chúng tôi một bầu không khí nhẹ nhàng và thoải mái, nơi mọi người có thể cảm thấy như ở nhà.
Chia sẻ từ nhân viên UNIQLO GINZA

Kayo (Nhật Bản)
Một nơi mà tôi có thể phát triển. Tôi rất biết ơn khi có thể tiếp tục làm việc vui vẻ dù đang mang thai ở tháng thứ 7.

Gerald (Philippines)
Tôi có nhiều cơ hội phục vụ khách hàng bằng tiếng Anh hoặc tiếng Philipin, những ngôn ngữ mà tôi thông thạo, điều này khiến công việc hàng ngày của tôi trở nên thú vị hơn.

Natalia (Nga)
Đã hơn một năm kể từ khi tôi chuyển từ Shinjuku đến Ginza. Tôi thích việc gặp gỡ khách hàng từ khắp nơi trên thế giới.

Ayaka (Nhật)
Việc giao tiếp và hỗ trợ với các đồng nghiệp thuộc nhiều quốc tịch khác nhau giúp công việc trở nên ý nghĩa hơn.

Sasitorn (Thái Lan)
Khi tôi nghe khách hàng nói tiếng Thái, tôi sẽ đến chào họ. Đây là một công việc với nhiều tiềm năng phát triển.

Lin (Trung Quốc)
Tôi là mẹ của ba đứa con và tôi cố gắng dung hòa cuộc sống nghề nghiệp và gia đình. Tôi cố gắng làm cho những chiếc kệ trở nên hấp dẫn đối với mọi người.

Yuiko (Nhật Bản)
Thật thú vị khi đóng góp vào một môi trường tích cực không chỉ cho khách hàng mà còn cho cả nhân viên.

Đội ngũ cửa hàng bao gồm cửa hàng trưởng, nhân viên đào tạo, cộng tác viên lâu năm, và nhân viên RISE - rất nhiều vai trò khác nhau, tất cả đều hướng tới một mục tiêu duy nhất.
UNIQLO GINZA
Địa chỉ: |
1F-12F, Ginza Komatsu East Wing, 6-9-5 Ginza, Quận Chuo, Tokyo |
---|---|
Giờ Mở Cửa: |
11 AM – 9 PM |
Bộ Sưu Tập: |
Nữ, Nam, Trẻ Em, Em Bé, Đồ Bầu |
Hướng dẫn đường đi: |
Đi Tuyến Tokyo Metro Ginza đến Ginza và sử dụng lối ra A2, sau đó đi bộ bốn phút. |

Tôn trọng phẩm giá con người, cùng nhau tiến về phía trước và hỗ trợ lẫn nhau.
Ayaki Ito
Đại Diện UNHCR, Nhật

Cao ủy Liên hợp quốc về người tị nạn (UNHCR) được thành lập sau Thế chiến thứ hai để giúp đỡ và hỗ trợ giải pháp cho những người tị nạn ở châu Âu. Trong 70 năm qua, tình hình người tị nạn trên khắp thế giới đã thay đổi đáng kể. Ngày nay, có khoảng 110 triệu người bị buộc phải rời bỏ quê hương do xung đột, đàn áp, bạo lực và vi phạm nhân quyền.
Đồng thời, các giá trị về lòng khoan dung và lòng hiếu khách vốn có đối với người tị nạn đang bắt đầu sụp đổ ở các nước sở tại. Từ những năm 2000, chúng ta đã thấy xu hướng thiên về chủ nghĩa đơn phương và đất nước mình hơn là hợp tác quốc tế. Ngay cả những quốc gia có truyền thống lâu đời hỗ trợ vật chất và tinh thần cho người tị nạn cũng gặp khó khăn trong việc thực hiện vai trò này trong thời gian gần đây. Chúng ta thường nghe thấy những nỗi sợ hãi và quan ngại về sự xuất hiện của những người tị nạn có thể gây ra xích mích và chia rẽ ở nước sở tại.
Khi người Nhật nghe thấy từ “người tị nạn”, chắc chắn hầu hết đều cảm thấy thương xót cho hoàn cảnh của họ, nhưng cũng có một cảm giác không thể tránh khỏi, tự nhủ rằng họ không thể làm gì được. Tôi nghĩ nhiều người cho rằng tốt hơn hết là nên tránh xa vấn đề như "nội chiến" và "chính trị".
Nhật Bản chưa từng trải qua một cuộc nội chiến nào kể từ khi chiến tranh kết thúc. Tuy nhiên, người dân Nhật Bản hiểu rõ thiên tai là gì và nhận thức rõ nguy cơ mất tất cả, kể cả nhà cửa, và buộc phải sống trong nơi tạm trú. Tôi chắc chắn mọi người đều biết cảm giác này.
Những cảm giác đó rất giống với trải nghiệm của những người tị nạn. Những con người đang sống một cuộc sống bình yên và đột nhiên bị tước đoạt mọi thứ và bị buộc phải rời khỏi quê hương. Nếu thử đặt mình vào vị trí của họ theo cách nghĩ ngày, sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn hoàn cảnh của họ.

Với tư cách là một cơ quan nhân đạo, UNHCR đi đến những quốc gia bị ảnh hưởng bởi xung đột nội chiến hoặc các quốc gia láng giềng mà người tị nạn thường xuyên đến.
Những hỗ trợ khẩn cấp này không giải quyết được tất cả. Khi tình hình vẫn tiếp diễn và người tị nạn không thể trở về nhà, họ sẽ tìm cách xây dựng cuộc sống mới trong môi trường có ngôn ngữ và văn hóa khác với những gì họ quen thuộc trước đây. Trong trường hợp này, điều quan trọng là nước sở tại cũng phải xây dựng các chính sách, cả ở cấp tiểu bang và cấp cộng đồng địa phương, để giúp đỡ họ trong khởi đầu mới này. Nếu không có sự hỗ trợ, chuyên môn và kiến thức của các tổ chức chuyên ngành, người tị nạn có nguy cơ nhanh chóng bị cô lập và không thể vượt qua. Tương lai và an ninh của họ tất nhiên không chỉ phụ thuộc vào sự hỗ trợ của các chính phủ mà còn của cả xã hội nói chung.
Ngày nay tôi mong đợi rất nhiều từ khu vực tư nhân. Tôi hy vọng rằng ngày càng nhiều công ty có thể Hỗ trợ Hòa nhập Người tị nạn (RISE) của UNIQLO, chương trình có thể giúp những người tị nạn có thể trở nên độc lập, tự lực cánh sinh sống trong môi trường mới.
Chương trình tạo nền tảng cho người tị nạn học ngôn ngữ, văn hóa và phong tục cần thiết để sống độc lập và tích cực tham gia vào việc cải thiện cộng đồng địa phương, đóng góp cho xã hội. Làm sâu sắc thêm sự hiểu biết lẫn nhau và cùng nhau phát triển các kỹ năng, từ đó sẽ mang lại những tác động tích cực lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Một khi những người tị nạn bắt đầu làm việc và có được một vị trí trong cộng đồng, từ “người tị nạn” sẽ trở thành một định danh không cần thiết. Để duy trì phẩm giá con người, chúng ta cần hỗ trợ và sát cánh cùng nhau. Bằng cách giúp những người tị nạn thể hiện đầy đủ khả năng của mình, chúng tôi giúp làm phong phú thêm cộng đồng của chính mình trên mọi lĩnh vực.
Để cải thiện bản thân và tạo ra một xã hội bền vững, chúng ta phải xây dựng một xã hội chào đón người tị nạn. Tôi chân thành hy vọng mỗi chúng ta sẽ cùng chung tay góp sức.
- Tiếng Việt
- English
BÀI VIẾT TRƯỚC

Tháng 10, 2023, Số 25
Thương hiệu được yêu thích nhất ở Scandinavia
Nikolina Johnston, người đề xuất mở cửa hàng UNIQLO đầu tiên ở Stockholm từng là một tiền vệ cánh phải trên sân bóng.
Tìm hiểu thêm

Tháng 1, 2023, Số 24
Trao cho trẻ khả năng tạo dựng tương lai
Huyền thoại quần vợt Roger Federer thảo luận về tầm quan trọng của việc giúp đỡ trẻ em với ông Tadashi Yanai.
Tìm hiểu thêm

Tháng 10, 2022, Số 23
Xa Quê Hương
Sinh ra và lớn lên ở Ukraine, Dariia Baranovska hiện đang làm việc tại cửa hàng UNIQLO ở Amsterdam.
Tìm hiểu thêm