Chuẩn của riêng tôi

Illustration by Yoshifumi Takeda
Photography & Text by Amber Dohrenwend

Episode 7

Amber Dohrenwend

“UNIQLO Denim là một người bạn cũ”

Nghệ sĩ điêu khắc bìa cứng

Sinh năm 1978 tại Michigan, Amber và chồng chuyển đến Tokyo vào năm 2008. Sau đó, vào năm 2010, khi đang nuôi dạy hai cô con gái, cô bắt đầu niềm say mê với tác phẩm làm từ bìa cứng. Nổi tiếng với những đường cong tự nhiên và kết cấu mềm mại, tác phẩm của cô đã được trưng bày trong các khu vực sắp đặt nghệ thuật của khách sạn Trunk ở Shibuya và trong các cửa sổ trưng bày cho cửa hàng Hermès tại Ginza. Hiện nay, Amber đã trở lại Mỹ và tiếp tục công việc sáng tạo của mình.

“UNIQLO Denim là một người bạn cũ”

Giống như việc tôi sử dụng thùng và bìa cứng tái chế để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật của mình, tôi cũng cố gắng chỉ mặc quần áo cũ. Trong mười hai năm qua, tôi đã cam kết chỉ mua những bộ quần áo đã qua sử dụng, và tôi cố gắng yêu chúng nhiều nhất có thể, để chúng được bền lâu. Điều này nói lên cam kết của tôi đối với môi trường cũng như về việc sáng tạo ra những tác phẩm giản dị và ý nghĩa trong cuộc sống của tôi.

Là một người Mỹ ở Tokyo, thật khó để tìm quần áo nữ vừa
vặn với tôi. Đó là điều đã thôi thúc tôi tìm đồ nam tại một số cửa
hàng đồ cũ ở Koenji và Kichijoji. Khi tôi mặc chiếc quần jeans
UNIQLO này (ảnh giữa) lần đầu tiên, cảm giác về sự vừa vặn
thật hết sức tuyệt vời tôi biết mình đã tìm ra một chiếc quần ưng
ý. Sau khi xem vài hướng dẫn trên YouTube, tôi đã lên gấu, cuốn
chúng vào mặt trái phía sau, vá một miếng lên vết mực, sửa phần
đầu gối, tự tay tôi làm hết. Đây là chiếc quần jeans tôi thích mặc
khi làm việc trên sàn trải chiếu tatami, và vì tôi đã sửa nó phù hợp
với nhu cầu của mình, nên cảm giác nó mang lại thực sự chính là
“tôi,” và trở thành trang phục có một không hai.

Về cơ bản là tôi mặc nó mỗi ngày trong studio của mình, nhưng đôi khi tôi cũng diện nó đi ăn tối, với một chiếc áo sơ mi thú vị, hoặc đi họp nữa.
Con gái lớn mười ba tuổi của tôi có một chiếc đầm dạng sơ mi denim UNIQLO (hình trên bên trái) mà nó thường xuyên mặc. Giống như tôi, con bé cảm thấy thoải mái nhất khi mặc denim, và chiếc đầm đã bắt đầu có nét xưa cũ phôi pha qua nhiều lần mặc.

Giống như việc tôi sử dụng thùng và bìa cứng tái chế để tạo ra các tác phẩm nghệ thuật của mình, tôi cũng cố gắng chỉ mặc quần áo cũ. Trong mười hai năm qua, tôi đã cam kết chỉ mua những bộ quần áo đã qua sử dụng, và tôi cố gắng yêu chúng nhiều nhất có thể, để chúng được bền lâu. Điều này nói lên cam kết của tôi đối với môi trường cũng như về việc sáng tạo ra những tác phẩm giản dị và ý nghĩa trong cuộc sống của tôi.

Là một người Mỹ ở Tokyo, thật khó để tìm quần áo nữ vừa
vặn với tôi. Đó là điều đã thôi thúc tôi tìm đồ nam tại một số cửa
hàng đồ cũ ở Koenji và Kichijoji. Khi tôi mặc chiếc quần jeans
UNIQLO này (ảnh giữa) lần đầu tiên, cảm giác về sự vừa vặn
thật hết sức tuyệt vời tôi biết mình đã tìm ra một chiếc quần ưng
ý. Sau khi xem vài hướng dẫn trên YouTube, tôi đã lên gấu, cuốn
chúng vào mặt trái phía sau, vá một miếng lên vết mực, sửa phần
đầu gối, tự tay tôi làm hết. Đây là chiếc quần jeans tôi thích mặc
khi làm việc trên sàn trải chiếu tatami, và vì tôi đã sửa nó phù hợp
với nhu cầu của mình, nên cảm giác nó mang lại thực sự chính là
“tôi,” và trở thành trang phục có một không hai.

Denim quả là loại vải đẹp đẽ và linh hoạt. Thời gian càng trôi
lâu thì vải lại càng đẹp hơn. Tôi giữ lại những chiếc quần jeans
cũ của cả gia đình và biến chúng thành gối tựa cho phòng khách
(hình trên bên phải). Chất vải nhờ mặc lâu mà đã mềm ra, nhưng
vẫn bền lắm. Chỉ cần nhìn qua, cả nhà đều biết những mảnh vá
nào đến từ quần áo cũ của ai. Như một cuốn hồi ký dưới dạng đồ
đạc vậy, thật là một món đồ gợi ra nhiều câu chuyện.

Điều tôi thích khi làm việc với bìa cứng, và cũng là lý do tôi
mặc denim, không chỉ là nó tốt cho môi trường. Chất liệu này
thay đổi cùng thời gian. Tôi mãi mãi tự hỏi điều gì có thể xảy ra
tiếp với những vật liệu này, khi chúng ta cùng chúng sống qua cả
cuộc đời. Đó là điều khiến tôi luôn thấy tò mò. Chỉ có sự thay
đổi là điều duy nhất chắc chắn mà thôi.

Amber ngồi với lũ trẻ trong một tác phẩm
sắp đặt mà cô tạo ra trong studio của mình,
gợi nhắc đến bộ rễ của một cái cây lớn.
Trước đây, cô làm giáo viên tiểu học. Ngay cả
những tác phẩm kích thước lớn của cô cũng
chỉ thường được tạo ra với kéo và kim bấm.

Chia sẻ trang